Trương Ngọc Duy Anh. Được tạo bởi Blogger.
RSS

Có ai đó đã viết rằng:

Đôi khi ta cô đơn, ta cần người để nói chuyện, ta tìm được kẻ đồng hành. Ta hàn huyên về cuộc sống với người ấy, cười đùa với người ấy, rồi ta nhầm tưởng đó là tình yêu. Nhưng hai sự cô đơn ở gần nhau, lâu ngày, sẽ hoá thành một cái gì đó giống như yêu.......Chứ không phải là yêu.

Vậy nhưng đôi khi những tổn thương mà ta gánh chịu khiến ta nghi ngờ vào mọi thứ. Khi những hụt hẫng và vết cứa của những đổ vỡ đã qua khiến ta mất lòng tin vào tình yêu, ta không còn dám yêu nữa.
Khi những cảm xúc len lói trong ta là thật, khi ta mong nhớ người ấy là thật, ta đau quay quắt khi nhìn người ấy đau, ta vui như đứa trẻ khi nhìn người ấy cười, nhưng ta luôn tự lắc đầu nhắc nhở mình rằng đó không phải là tình yêu đâu.

Ta sợ những vết trầy xước làm ta đau, ta sợ những điều xưa cũ lập lại, ta từ chối yêu thương đến với mình. Nhận định rằng đó chỉ là tình cảm thoáng qua.

Nhưng ta ơi, phải làm sao khi ta yêu thương một người tận đáy lòng mình, quan tâm đến họ từ những điều nhỏ nhặt nhất, ta chỉ mặt định cho những thứ ấy là tình bạn, là tình thân? Ta hãy cứ sống thật lòng mình chứ đừng chốn tránh, tình yêu nào rồi cũng có lúc được nâng niu.

Ta luôn mất phải những sai lầm như thế. Đặt tên nhầm cho những mối quan hệ đi qua trong đời. Điều quan trọng là ta phải luôn đặt trái tim mình tỉnh táo và đợi chờ một thời gian vừa đủ để thấy người ấy có ý nghĩa đến ta như thế nào, đừng lầm tưởng tình bạn, tình thân thiết là tình yêu và ngược lại.....


  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Bình luận