Trương Ngọc Duy Anh. Được tạo bởi Blogger.
RSS

Chúng ta đã tìm thấy nhau giữa muôn triệu người
Vậy mà vẫn lặng im như chưa từng quen biết
Có phải chăng tình chưa đủ nên tim không còn tha thiết
Người với người cứ buồn rồi lại đau...
Ngỡ như đã tìm thấy một chút ánh sáng như giữa màn đêm đen màu
Ấy thế mà người lại hóa thinh không, vụt mất
Vì chúng ta sẽ chẳng bao giờ hiểu nhau trong một điều rất thật
Mình chối từ, ngay cả lúc thấy mình quá cô đơn
Đừng khóc mà, dẫu nắng mưa cũng chỉ là chuyện của trời đầy những dỗi hờn
Chuyện của nhớ thương và ly biệt
Mình biết trái tim mình rồi cũng dần tan biến
Nhịp đập cũng không còn đều, sẽ tắt lịm vào một phút giây ngày mai
Đã tìm thấy nhau giữa muôn triệu con người
mà sao chúng ta chưa một lần cố gắng vì nhau
Để rồi...
người vô tình - xa mãi - hóa trăm năm!

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Bình luận